Thấy Mộ Phong không nói lời nào, Chiến An Tâm lại hỏi:
"Ngươi cảm thấy nơi này dơ bẩn sao? Nhưng ta lại cảm thấy nơi này khá tốt, ngươi nói chuyện với ta
không cần che che giấu giấu, ta biết đây là đâu, còn không phải là "nhà thổ" hay sao? Mà ở mức độ
nào đó thì ta càng hiểu biết nơi nào đen tối như thế nào hơn ngươi đó, ta tới đây chỉ chơi chơi mà
thôi?"
Mạt thế mới đi qua mười mấy năm, nàng cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cho dù là chơi đùa ngoạn nhạc thì
các căn cứ dù lớn hay nhỏ ở phương Nam này đều luyến tiếc nàng cho dù là một sợi tóc, cho nên nàng
là người được mọi người che chở nâng niu trong lòng bàn tay.
Từ nhỏ tới lớn, ngón tay chảy chút máu cũng có thể khiến cho một đám người đại kinh tiểu quái, điều
này không chút khoa trương a.
Dưới sự bảo vệ như vậy, nàng lại trưởng thành một người càng hiểu biết nhân tính hơn so với bất
luận kẻ nào, càng biết được nhân tâm hắc ám như thế nào, đây cũng là một loại châm chọc đi.
Khi người phụ nữ béo kia vừa chạm vào nàng, nàng đã biết được bà ta đang nghĩ cái gì. Đơn giản chỉ
là muốn lừa nàng vào cái nhà thổ này, làm kỹ nữ bán tiền mà thôi.
Trong phòng, màn sương đen dần nồng đậm, phía đối diện với Chiến An Tâm, một thân ảnh đàn ông hiện
ra, hắn mặc hắc y, mặt mày anh tuấn, nhìn Chiến An Tâm với vẻ không tán đồng, nhưng cũng không nói
gì thêm, bởi vì hắn đã quen trầm mặc.
Chiến An Tâm nhướng mày nhìn hắn, duỗi tay lấy một chiếc bánh kem, nghịch ngợm khuynh
thân về phía trước, đưa chiếc bánh kem nhỏ lên môi Mộ Phong, cười nói:
"Ăn cái này này, hương vị không tồi."
Mộ Phong sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, thì không tự giác há mồm, cắn chiếc bánh kem mà Chiến An
Tâm đưa qua, hắn nhíu mày hỏi:
"Ngươi khống chế hành vi của ta?" "Ồ, không có a."
Chiến An Tâm tỏ vẻ oan uổng, nàng chống đầu, tựa như đang xem xét, thưởng thức miếng
bánh kem mà Mộ Phong vừa cắn.
"Cấp bậc dị năng của ngươi cao hơn so với ta, ta không thể khống chế được ngươi."
"Nhưng ta chưa bao giờ ăn ngọt."
"Vậy ngươi lại ăn một miếng nữa thử xem nào!"
Chiến An Tâm lại đưa miếng bánh qua, để sát vào môi Mộ Phong, muốn thử xem rốt cuộc nàng có thể
khống chế hành vi của hắn hay không.
Đôi môi của ngươi kia bất động, tùy ý để miếng bánh kem ngọt ngấy dán vào môi hắn.
Hắn nhìn Chiến An Tâm mà nàng cũng nhìn hắn, nụ cười doanh doanh, mắt đẹp cong cong.
Nàng nghịch ngợm nói:
"Ngươi há mồm, thử xem xem ta có thể bắt ngươi ăn được không." Vì thế Mộ Phong mở miệng ra lại cắn
một miếng bánh kem.
"Oa, ta làm ngươi ăn, ngươi thật sự ăn a?"
Chiến An Tâm hăng hái lên, kéo ghế tới gần, cầm lấy một miếng bánh quy chocolate đút cho Mộ Phong.
"Ăn cái này nữa!"
Hắn lại mở miệng ăn, hắn nhìn Chiến An Tâm rốt cuộc không giận dỗi nữa, còn hưng phấn đút cho hắn
ăn hết cái này tới cái kia, bỗng nhiên Mộ Phong cảm thấy, vị ngọt trong miệng thật là ngọt tới tận
trong lòng.
Miệng hắn đầy đồ ngọt mà Chiến An Tâm nhét cho hắn, trong mắt dần dần có ý cười, né tránh Chiến An
Tâm tiếp tục nhét đồ ăn cho hắn.
"Ăn không vô, quá ngọt!" "Ăn khối chocolate này đi!"
Chiến An Tâm cao hứng còn muốn nhét đồ ăn vào miệng Mộ Phong, nàng rất thích nhìn bộ dạng này của
hắn, rõ ràng không muốn ăn nhưng lại không thể không há mồm, ai bảo hắn vẫn luôn đi theo nàng? Ai
bảo hắn chỉ đứng nhìn khi nàng đánh nhau với con rắn biến dị kia mà không duỗi tay giúp đỡ một
chút?
Bàn tay đang vươn ra của nàng bị Mộ Phong bắt được, hắn nở nụ cười, dùng chút lực,
xoay ngược lại đem miếng chocolate trong tay Chiến An Tâm ép nàng tự đưa lên môi mình.